search
Hãy nhập để tìm kiếm nhanh.
⌘K Mở nhanh Enter Tìm kiếm ESC Đóng lại

Âm thanh là sự sống nảy nở trong trái tim, là câu chuyện cùng nhau khóc và cười

입력 19/9/2025 11:15:19 | 수정 28/10/2025 18:59:02

Kim So-hee (金素姬, 1917~1995).

Kim So-hee danh ca /ⓒ Viện Nghiên cứu Hàn Quốc · huyện Gochang, 
Chương trình văn hóa Gochang số hóa
Kim So-hee danh ca /ⓒ Viện Nghiên cứu Hàn Quốc · huyện Gochang, Chương trình văn hóa Gochang số hóa

Năm 13 tuổi, tôi đã nhập học tại Trường Trung học Nữ sinh Jeonnam, và vào thời điểm đó, tôi đã quyết định theo đuổi con đường ca sĩ sau khi nghe danh ca Lee Hwa-jung (李花中仙) trình diễn tại buổi biểu diễn của Hiệp hội Hợp xướng.

Năm 15 tuổi, tôi gia nhập học trò của danh ca nổi tiếng thời bấy giờ là Song Man-gap và bắt đầu học Sim Cheong-gaHeung Bo-ga, chính thức bước vào thế giới pansori. Sau đó, tôi học Chun Hyang-gaSoo Geung-ga từ Jeong Jeong-ryeol, và học Sim Cheong-ga, Heung Bo-gaSoo Geung-ga từ Park Dong-sil, trải nghiệm cả hai trường phái Đông và Tây.

Sau khi giành được độc lập, tôi tiếp tục học hỏi từ các danh ca nổi tiếng như Jeong Eung-min, Jeong Gwon-jin, Park Nok-joo, Kim Yeo-ran, và Park Bong-sul, không bao giờ lơ là việc rèn luyện suốt đời.

Năm 1973, tôi được chỉ định là người giữ gìn di sản văn hóa phi vật thể quan trọng số 5 của pansori, và được đánh giá là trụ cột tinh thần của pansori Hàn Quốc với âm thanh sâu lắng và phong cách hát tiết chế.

Sân khấu của tôi không chỉ là một buổi biểu diễn nghệ thuật đơn thuần, mà là một không gian chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của thời đại và cộng đồng.

Q1. Đối với danh ca, pansori có ý nghĩa gì?

Pansori là tất cả cuộc đời tôi. Tôi đã hát để sống, như là hít thở.

Nhiều người gọi pansori là 'nghệ thuật'. Nhưng đối với tôi, đó là cái chén chứa đựng những niềm vui và nỗi buồn của con người.

Có những âm thanh khi cười, và có những âm thanh khi khóc. Hát trên sân khấu không phải là kể câu chuyện của tôi, mà là truyền tải trái tim của những người ngồi trước tôi.

Khi phát ra âm thanh, tôi luôn nghe thấy tiếng thở dài của cha mẹ, sự mệt mỏi của người phụ nữ, và tiếng cười của trẻ em vang vọng sau giọng nói của mình. Âm thanh chính là cuộc sống của con người, và tôi đã cố gắng hát lên cuộc sống đó.

Q2. Khoảnh khắc nào trong quá trình hát pansori mà bạn không thể quên?

Tôi vẫn nhớ rõ những buổi biểu diễn ngay sau khi chiến tranh kết thúc, tại một nhà hát tồi tàn. Khán giả thì đói khát và mệt mỏi, nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt họ.

Khi tôi bắt đầu hát Sim Cheong-ga, ban đầu mọi người đều không biểu lộ cảm xúc. Nhưng khi đến đoạn “Sim Cheong mở mắt”, tiếng nức nở bắt đầu vang lên từ khán phòng. Đó không chỉ là nỗi buồn đơn thuần.

Những người đã mất gia đình, những người đang mất đi chỗ dựa trong cuộc sống đã cùng nhau khóc, nắm chặt vai nhau. Một âm thanh đã mở lòng và kéo nước mắt ra, kết nối những người xa lạ với nhau trong khoảnh khắc đó.

Tôi đã nhận ra rằng, pansori không phải là kỹ năng cá nhân, mà là việc hát lên những giọt nước mắt và nụ cười của thời đại mà mọi người cùng gánh vác.

Q3. Tôi nghe nói bạn luôn có những lời dạy cho học trò của mình.

Tôi luôn nói như vậy.

“Âm thanh không phải là kỹ thuật, mà là trái tim.”

Tất nhiên, âm điệu, nhịp điệu, phát âm và hơi thở là quan trọng. Nhưng chỉ có vậy thì không thể tạo ra âm thanh sống động. Nếu trái tim của người hát không rung động, thì trái tim của người nghe cũng sẽ không rung động.

Khi tôi học từ thầy, bài tập khó nhất không phải là rèn giọng nói, mà là cách làm trống trái tim và lấp đầy nó. Âm thanh phát ra từ người đã trải nghiệm cuộc sống sâu sắc sẽ có sức vang mà không cần trang trí. Vì vậy, tôi đã khuyên học trò của mình trở thành người có thể chuyển tải cuộc sống thành âm thanh.

Q4. Tại sao việc truyền bá và bảo tồn pansori lại quan trọng?

Truyền thống không chỉ đơn giản là giữ lại những thứ cũ. Trong đó chứa đựng những tiếng thở dài và niềm vui của tổ tiên, câu chuyện về cộng đồng đã sống và hỗ trợ lẫn nhau.

Quên pansori có nghĩa là quên cách mà dân tộc chúng ta đã cười và khóc. Nếu ký ức đó biến mất, chúng ta sẽ sống dựa vào điều gì trong tương lai?

Bảo vệ pansori không chỉ là bảo tồn âm nhạc, mà còn là việc tiếp nối ký ức về nhân tính và cộng đồng.

Q5. Pansori có thể mang lại âm vang gì cho những người sống hôm nay?

Giới trẻ ngày nay sống một cuộc sống nhanh chóng và khốc liệt. Tuy nhiên, sự trống rỗng và cô đơn không dễ dàng biến mất.

Khi nghe pansori, họ sẽ tìm thấy trái tim của mình trong những âm thanh cổ xưa. Cười rồi lại khóc, tìm thấy hy vọng trong nỗi buồn. Đó chính là sức mạnh của pansori.

Pansori thì thầm như vậy.

“Cuộc sống là một câu chuyện đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn.”

Khi chúng ta cùng nhau nghe và chia sẻ câu chuyện đó, chúng ta nhận được sự an ủi và sức mạnh để sống lại.

Q6. Cuối cùng, nếu bạn có điều gì muốn gửi gắm cho thế hệ sau?

Tôi đã hát pansori suốt đời, nhưng đó không phải là bài hát của tôi, mà là bài hát của chúng ta. Âm thanh có thể biến mất, nhưng âm vang sẽ ở lại trong trái tim mọi người và tiếp nối qua các thế hệ.

Tôi tin rằng.

Nếu ai đó tiếp tục âm thanh với tấm lòng chân thành, pansori sẽ vang lên và mang lại tiếng cười cho thế hệ khác trong hơn một ngàn năm nữa. Cho đến ngày đó, âm thanh sẽ sống trong hơi thở của chúng ta.

📌 Chú thích của biên tập viên

Bài viết này không phải là một cuộc phỏng vấn thực tế, mà là một cuộc phỏng vấn giả tưởng được tái cấu trúc dựa trên cuộc đời và hoạt động của danh ca Kim So-hee, cùng với những ghi chép và chứng thực còn lại.

Breath Journal muốn truyền tải truyền thống không chỉ là quá khứ đơn thuần, mà là âm vang sống động kết nối với cuộc sống hôm nay.


×