
Q1. Khi lần đầu tiên đối mặt với phát minh, bạn đã có những kỳ vọng gì?
Tôi đã thấy một thế kỷ mới đang mở ra nhờ điện. Nhưng cánh cửa đó vẫn chưa ổn định. Vật liệu được sử dụng làm cách điện lúc đó rất dễ cháy hoặc dễ vỡ. Cũng cần rất nhiều tài nguyên thiên nhiên đắt tiền.
Tôi muốn tạo ra một vật liệu mà ai cũng có thể sử dụng một cách an toàn và giá cả phải chăng. Bakelite là câu trả lời cho điều đó. Nó không cháy, ngăn điện và có thể thay đổi hình dạng một cách tự do. Tôi đã nói với bản thân mình.
“Đây chính là công cụ làm cho nhân loại trở nên bình đẳng.”
Vào khoảnh khắc đó, phát minh không chỉ là thành tựu cá nhân của tôi mà còn là một lời hứa mới cho toàn bộ thời đại.
Q2. Tuy nhiên, ngày nay chúng ta đang xem nhựa như một biểu tượng của khủng hoảng. Nếu bạn nhìn thấy điều đó bây giờ, bạn nghĩ gì?
Nói thật lòng, tôi không thể tưởng tượng được. Tôi là một nhà phát minh, không phải là một nhà tiên tri.
Tôi đã tạo ra nó. Nhưng cách nó được sử dụng, nó tích lũy bao nhiêu và nó chảy đi đâu không phải là trách nhiệm của tôi. Tôi đã tin rằng phát minh là một món quà, nhưng thực tế đó là một câu hỏi. Và những khoảng trống không trả lời đúng câu hỏi đó đang được thế hệ sau gánh chịu.
Ngày nay, đại dương bị ngạt thở bởi nhựa, và các mảnh nhỏ được phát hiện trong máu của trẻ em. Sự tiện lợi là một món quà, nhưng cái kết thì không được chuẩn bị.
Q3. Là một nhà phát minh, có khoảnh khắc nào bạn nhận ra giới hạn của mình không?
Tôi đã nhận ra điều đó trong suốt cuộc đời mình. Bakelite đã mở ra một thị trường mới, nhưng quá nhiều người đã tiêu thụ nó một cách bừa bãi. Tôi đã mơ về một vật liệu cứng hơn, bền vững hơn, nhưng mọi người đã sử dụng nó để tạo ra những sản phẩm rẻ hơn và bán nhiều hơn.
Nhà phát minh chỉ có thể thiết kế phần đầu của kết quả. Nhưng cái kết là do xã hội tạo ra. Trong việc không cùng nhau thiết kế cái kết đó, tôi đã để lại một món nợ.
Q4. Nếu bạn có thể truyền đạt tiếng nói đến thế giới ngày nay, bạn sẽ nói gì?
Phát minh luôn mang đến ánh sáng và bóng tối cùng một lúc. Vấn đề không phải là ngăn cản phát minh, mà là dũng cảm để nhìn thấy bóng tối.
Tôi chỉ thấy ánh sáng, không thấy bóng tối. Nhưng nhân loại ngày nay phải khác. Dù là trí tuệ nhân tạo hay chỉnh sửa gen, mỗi khi công nghệ mới xuất hiện, mọi người đều hoan hô. Nhưng chỉ hoan hô thì không đủ.
Phép màu luôn kéo theo mặt đối lập. Nếu không xem xét mặt trái của nó, lịch sử sẽ lặp lại cùng một cảm giác déjà vu.
Q5. Chúng ta có thể vượt qua cuộc khủng hoảng mà chúng ta đang đối mặt như thế nào?
Điều cần thiết bây giờ không phải là một phép màu khác. Sự khôn ngoan trong việc xử lý những gì chúng ta đã có là điều cấp bách hơn.
Nhựa giờ đây không chỉ là một vật liệu mà còn là một vấn đề sinh thái. Đừng coi việc vứt bỏ là điều hiển nhiên, mà hãy thiết kế con đường trở lại trước. Phát minh không nên là một đường thẳng mà phải là một vòng tròn. Khi bắt đầu và kết thúc gặp nhau tạo thành một vòng tuần hoàn, thảm họa mới dừng lại.
Phát minh không có vòng tuần hoàn là không hoàn chỉnh. Đó là bài học lớn nhất mà tôi để lại cho thế hệ sau.
Q6. Thông điệp mà bạn muốn gửi đến các nhà phát minh tương lai là gì?
Tôi chỉ thấy phép màu mà phát minh của tôi mang lại. Nhưng bây giờ các bạn đã biết. Phép màu luôn đi kèm với trách nhiệm.
Nếu bạn tạo ra điều gì mới, hãy cùng suy nghĩ về cách nó sẽ biến mất. Một phát minh chịu trách nhiệm đến cùng mới thực sự là món quà.
📌 Chú thích của biên tập viên
Bài viết này không phải là một cuộc đối thoại thực tế, mà là một cuộc phỏng vấn giả tưởng được tái cấu trúc dựa trên cuộc đời và phát minh của Leo Baekeland.
Giọng nói của ông được đưa vào ngôn ngữ ngày nay, và Brez Journal đặt câu hỏi.
Cũng như một thế kỷ trước, nhựa đã như vậy, phát minh mới mà chúng ta đang đối mặt hôm nay có phải không mang theo ánh sáng và bóng tối?
Nếu chúng ta không chuẩn bị ngay bây giờ, liệu tương lai có phải trải qua cùng một cảm giác déjà vu một lần nữa không?


