
Đỉnh núi Baekdudaegan bị đứt gãy, hơi thở của rừng đã trở lại ở độ cao 800m. Đây là câu chuyện về 'Kimcheon Baramja', nơi đã bị tàn phá nghiêm trọng bởi các cơ sở quân sự và việc mở đường vào những năm 1970.
Vào ngày 15 tháng 9 vừa qua, Cục Lâm nghiệp đã chọn nơi này là 'Trường hợp xuất sắc nhất (Giải thưởng)' trong số các dự án phục hồi sinh thái rừng trong 20 năm qua. Đây không chỉ là một tin vui đơn giản mà còn là một ghi chép sống động về cách mà 20 năm đã chữa lành những vết thương sâu sắc.
Đất đai bị cắt đứt, ghi chép về vết thương
Việc xây dựng cơ sở quân sự và mở đường vào những năm 1970 đã gây ra sự tàn phá lớn cho đường mòn Baekdudaegan. Khu vực này ở phía đông nam của núi Hwangaksan không phải là 'rừng' mà là 'vết sẹo'. Những tảng đá dốc đứng đã lộ ra, và phần lớn đất đã bị xói mòn. Ngay cả đất còn lại cũng đã bị axit hóa, khiến cho thực vật khó có thể phát triển.
Nơi đây là hiện trường của sự 'cắt đứt' ở giữa một trục sinh thái khổng lồ mang tên Baekdudaegan. Đây là một vùng đất chết, nơi thực vật không thể bén rễ, vì vậy sự di chuyển của động vật hoang dã cũng bị cản trở.
Bước đầu tiên của sự chữa lành, tạo ra 'nền tảng'
Giai đoạn đầu tiên của phục hồi không phải là trồng cây. Công việc ưu tiên là 'ổn định' để không làm tổn thương thêm.
Nhóm phục hồi đã thực hiện công việc ổn định để ngăn chặn sườn dốc bị sụp đổ. Họ đã mang đất khỏe từ bên ngoài để phủ lên và đồng thời thực hiện công việc trung hòa đất axit để tạo ra nền tảng cho thực vật phát triển.
Điều cốt lõi là 'sức mạnh tự phục hồi'
Sự phục hồi thực sự bắt đầu từ đây. Chúng ta nên mời loại sinh vật nào đến vùng đất khô cằn này? Nhóm phục hồi đã chọn 'loài cây tiên phong' thay vì thông hay sồi, những loài cây đầu tiên bén rễ trong môi trường khắc nghiệt.
Cây bạch dương, và đặc biệt là 'cây liễu' đã trở thành nhân vật chính.
Cây liễu có khả năng làm cho đất trở nên màu mỡ. 'Vi khuẩn nốt rễ' cộng sinh với rễ cây liễu có khả năng hấp thụ nitơ từ không khí và chuyển đổi thành phân nitơ mà thực vật có thể sử dụng. Cây liễu không chỉ sống sót mà còn đóng vai trò biến vùng đất hoang vu thành 'đất sống' cho các loài thực vật khác phát triển.

Sau 20 năm, vòng tuần hoàn đã trở lại
Sau 20 năm, Kimcheon Baramja đã trở thành một khu rừng tự tuần hoàn. Khi những cây liễu và bạch dương được trồng ở thế hệ đầu tiên tạo thành một khu rừng thực sự, những thay đổi mới đã bắt đầu dưới bóng của chúng.
Những hạt giống mà chim mang đến và gió thổi tới, đặc biệt là các loài sồi, đã bắt đầu nảy mầm một cách tự nhiên. Quá trình 'chuyển tiếp' đã diễn ra, nơi rừng tự chuẩn bị cho thế hệ tiếp theo trên nền tảng mà loài cây tiên phong đã tạo ra.
Khi rừng trở nên dày đặc, động vật đã quay trở lại. Dấu vết của lợn rừng, hươu và nai đã được xác nhận. Điều này chứng minh rằng Baramja không chỉ là một 'khu vực trồng rừng' mà đã phục hồi thành một 'khu rừng chức năng' kết nối lại trục sinh thái Baekdudaegan đã bị đứt gãy.
20 năm của Kimcheon Baramja cho thấy rằng 'thời gian' chứ không phải 'tốc độ', 'hỗ trợ' chứ không phải 'can thiệp' là cách mà thiên nhiên được phục hồi. Con người đã tạo ra nền tảng cho đất và mời gọi những người chữa lành đầu tiên, và phần còn lại đã được thiên nhiên tự mình lấp đầy bằng sức mạnh của chính nó. Vòng tuần hoàn yên tĩnh này chính là cốt lõi của sự phục hồi bền vững.



